Small Font | Big Font       Change to English | Đổi qua Tiếng Việt | Doi qua Tieng Viet
Profile: 862034 Post Profile Edit Profile Private Message Search Profile Alert Admin (Bad Profile) VietSingle.Com


Direct Contact to ILOVEWOMANVN
 ILOVEWOMANVN - ID: 862034
 Name:  ILOVEWOMANVN
 IP & Posted by:  118.68.18.30 on September 23, 2009 at 1:51am
 Updated by:  December 9, 2009 at 1:38am
 Gender:  Male
 Age:  60
 Height:  6 Feet 0 Inches (183 cm)
 Weight:  215 lbs (98 kg)
 Body Type:  Athletic
 From City:  Sai Gon
 Country:  Viet Nam
 Religion:  Catholic
 Education:  PhD/Post doctorate
 Occupation:  bussinessman
 Smoker:  Non-smoker
 Drinker:  Light/social drinker
 Marital Status: Divorced
 My goal:  MỘT MẢNH ĐỜI CẦN GI�?P ĐỠ Trong căn nhà xiêu vẹo, rách nát nằm bên ngọn đồi cuối thôn, có một cO già một mình đơn chiếc tự lo lấy cuộc sống cho mình. Đôi mắt đã mù nhưng hàng ngày cO bà đã 90 tuổi này vẫn phải dò dẫm nấu từng bữa ăn từ nắm gạo, bó rau mà hàng xóm chia sẻ. Đó là cO Dương Thị Lịnh, ở thôn 5, Cẩm Mỹ - Cẩm Xuyên (Hà Tĩnh). Tham gia dân công hoả tuyến với chiến dịch Trường Sơn thời kháng chiến chống Mỹ, sau ngày đất nước toàn thắng, cO Lịnh trở về quê rồi lập gia đình. Những tưởng hạnh phúc trọn vẹn, nào ngờ do ảnh hưởng chất độc từ những ngày còn tham gia kháng chiến, niềm vui được làm mẹ của cO đã không còn. Chấp nhận sự trớ trêu của tạo hoá, những khó khăn thiếu thốn về kinh tế, hai vợ chồng cO vẫn thương yêu và chia sẻ ngọt bùi. Nhưng rồi hạnh phúc ngắn chẳng tày gang, người chồng cO mất đột ngột khi tuổi đời còn rất trẻ, một mình cO lại lầm lũi sống cảnh đời goá bOa. Để tự lo cuộc sống cho mình, cO phải đi làm thuê cuốc mướn khắp nơi để đắp đổi cuộc sống qua ngày. Ngần ấy đau khổ rồi nhưng số phận hình như chẳng muốn buông tha, cO lại bị mất cả hai con mắt sau một lần tai nạn khi đi làm thuê. Kể từ đây, cuộc sống vốn dĩ đã khó khăn nay lại rơi vào ngõ cOt. Thấy thương cho hoàn cảnh của cO, làng xóm cùng chung tay người bát gạo, kẻ củ khoai chia sẻ cùng cO khi gian khó, dựng cho cO căn nhà nhỏ ven đồi để che nắng che mưa và trú ngO qua ngày. Ai ai cũng thương cảm cho hoàn cảnh của cO và muốn chia sẻ thật nhiều nhưng ở một xã còn trên 40% là hộ nghèo thì việc lo đủ cho gia đình mình cái ăn đã là quá khó chứ nói gì đến giúp đỡ người khác. Chị Đinh Thị Hoà cho biết: �??Nhìn hoàn cảnh của cO ai mà chẳng chạnh lòng nhưng ở đây mọi người ai cũng nghèo nên việc giúp đỡ về vật chất hầu như không thể, có chăng cũng chỉ giúp được cO khi xách xô nước, lúc nhóm cho cO cái bếp. Nhiều hôm bận việc đồng áng không có thời gian qua lại nên cO không có nước mà uống nữa chứ đừng nói đến ăn�?��?�. Hiện nay, cO Lịnh sống chủ yếu dựa vào nguồn hỗ trợ của chính quyền xã với số tiền 120.000đ/ tháng. Số tiền ít ỏi ấy dù có chắt chiu cũng chỉ đủ mua gạo. Thức ăn thì ai cho gì ăn nấy, không thì cO phải ăn cơm với�?� muối . Bữa nào không có ai giúp, cO tự chống gậy dò dẫm tìm hướng xuống bếp nhen lửa nấu cơm, bởi không còn nhìn được nên cơm lúc khê lúc sống, nấu được bữa ăn thì đôi tay của cO khi nào cũng vài ba vết bỏng . Nhìn những vết sẹo trên tay của cO do bị bỏng mà mọi người không khỏi xót xa. Khi chúng tôi có ý định ngồi xuống giường để tiện nói chuyện, cO vội vàng nhắc: �??Các chú đừng ngồi xuống, không cái giường nó sập đấy, nó mà sập thì tôi lấy gì mà nằm...�?� Trong nhà vật dOng chẳng có gì ngoài vài cái nồi và hai cái bát đã sứt miệng nằm chỏng chơ. Ngay đầu giường, nơi cO Lịnh nằm ngủ còn được tận dOng để làm nơi cho gà đẻ và nói theo cách của cO làm như vậy để dễ lấy trứng mà cũng khỏi lo bọn trẻ nó lấy mất. Nhìn kỹ hơn căn nhà làm chúng tôi không khỏi giật mình và lo sợ khi các cột trO của ngôi nhà đã bị mối mọt ăn hết, các tấm ngói hầu như bị vỡ và vách đất thì thủng lỗ chỗ. Chỉ cần cơn gió nhẹ thổi cũng đủ sức làm lung lay căn nhà tạo nên những tiếng kêu răng rắc. Tâm sự với chúng tôi cO Lịnh ngẹn ngào: �??Tôi giờ già rồi, vả lại cơm ăn bữa đói bữa no không còn là điều lo sợ nữa mà cái chính là không may nhà sập vào lúc đêm hôm, mưa to gió lớn thì không biết kêu nhờ ai cả. Khi sống mơ ước có cái nhà mà ở, còn khi chết mong có một chỗ làm nơi thờ là được�?��?� Trong nắng chiều chạng vạng, cO tiễn chúng tôi bằng một câu chào rồi lại lặng lẽ thu hai chân lên giường, tay cầm chiếc vỉ đuôi ruồi huơ qua huơ lại trong không trung, cặp mắt cứ như đang nhìn về một nơi nào đó thật xa thẳm và đong đầy một ước mơ thầm lặng ỏ nơi cuối cuộc đời.
 Free Time:  MỘT MẢNH ĐỜI CẦN GI�?P ĐỠ Trong căn nhà xiêu vẹo, rách nát nằm bên ngọn đồi cuối thôn, có một cO già một mình đơn chiếc tự lo lấy cuộc sống cho mình. Đôi mắt đã mù nhưng hàng ngày cO bà đã 90 tuổi này vẫn phải dò dẫm nấu từng bữa ăn từ nắm gạo, bó rau mà hàng xóm chia sẻ. Đó là cO Dương Thị Lịnh, ở thôn 5, Cẩm Mỹ - Cẩm Xuyên (Hà Tĩnh). Tham gia dân công hoả tuyến với chiến dịch Trường Sơn thời kháng chiến chống Mỹ, sau ngày đất nước toàn thắng, cO Lịnh trở về quê rồi lập gia đình. Những tưởng hạnh phúc trọn vẹn, nào ngờ do ảnh hưởng chất độc từ những ngày còn tham gia kháng chiến, niềm vui được làm mẹ của cO đã không còn. Chấp nhận sự trớ trêu của tạo hoá, những khó khăn thiếu thốn về kinh tế, hai vợ chồng cO vẫn thương yêu và chia sẻ ngọt bùi. Nhưng rồi hạnh phúc ngắn chẳng tày gang, người chồng cO mất đột ngột khi tuổi đời còn rất trẻ, một mình cO lại lầm lũi sống cảnh đời goá bOa. Để tự lo cuộc sống cho mình, cO phải đi làm thuê cuốc mướn khắp nơi để đắp đổi cuộc sống qua ngày. Ngần ấy đau khổ rồi nhưng số phận hình như chẳng muốn buông tha, cO lại bị mất cả hai con mắt sau một lần tai nạn khi đi làm thuê. Kể từ đây, cuộc sống vốn dĩ đã khó khăn nay lại rơi vào ngõ cOt. Thấy thương cho hoàn cảnh của cO, làng xóm cùng chung tay người bát gạo, kẻ củ khoai chia sẻ cùng cO khi gian khó, dựng cho cO căn nhà nhỏ ven đồi để che nắng che mưa và trú ngO qua ngày. Ai ai cũng thương cảm cho hoàn cảnh của cO và muốn chia sẻ thật nhiều nhưng ở một xã còn trên 40% là hộ nghèo thì việc lo đủ cho gia đình mình cái ăn đã là quá khó chứ nói gì đến giúp đỡ người khác. Chị Đinh Thị Hoà cho biết: �??Nhìn hoàn cảnh của cO ai mà chẳng chạnh lòng nhưng ở đây mọi người ai cũng nghèo nên việc giúp đỡ về vật chất hầu như không thể, có chăng cũng chỉ giúp được cO khi xách xô nước, lúc nhóm cho cO cái bếp. Nhiều hôm bận việc đồng áng không có thời gian qua lại nên cO không có nước mà uống nữa chứ đừng nói đến ăn�?��?�. Hiện nay, cO Lịnh sống chủ yếu dựa vào nguồn hỗ trợ của chính quyền xã với số tiền 120.000đ/ tháng. Số tiền ít ỏi ấy dù có chắt chiu cũng chỉ đủ mua gạo. Thức ăn thì ai cho gì ăn nấy, không thì cO phải ăn cơm với�?� muối . Bữa nào không có ai giúp, cO tự chống gậy dò dẫm tìm hướng xuống bếp nhen lửa nấu cơm, bởi không còn nhìn được nên cơm lúc khê lúc sống, nấu được bữa ăn thì đôi tay của cO khi nào cũng vài ba vết bỏng . Nhìn những vết sẹo trên tay của cO do bị bỏng mà mọi người không khỏi xót xa. Khi chúng tôi có ý định ngồi xuống giường để tiện nói chuyện, cO vội vàng nhắc: �??Các chú đừng ngồi xuống, không cái giường nó sập đấy, nó mà sập thì tôi lấy gì mà nằm...�?� Trong nhà vật dOng chẳng có gì ngoài vài cái nồi và hai cái bát đã sứt miệng nằm chỏng chơ. Ngay đầu giường, nơi cO Lịnh nằm ngủ còn được tận dOng để làm nơi cho gà đẻ và nói theo cách của cO làm như vậy để dễ lấy trứng mà cũng khỏi lo bọn trẻ nó lấy mất. Nhìn kỹ hơn căn nhà làm chúng tôi không khỏi giật mình và lo sợ khi các cột trO của ngôi nhà đã bị mối mọt ăn hết, các tấm ngói hầu như bị vỡ và vách đất thì thủng lỗ chỗ. Chỉ cần cơn gió nhẹ thổi cũng đủ sức làm lung lay căn nhà tạo nên những tiếng kêu răng rắc. Tâm sự với chúng tôi cO Lịnh ngẹn ngào: �??Tôi giờ già rồi, vả lại cơm ăn bữa đói bữa no không còn là điều lo sợ nữa mà cái chính là không may nhà sập vào lúc đêm hôm, mưa to gió lớn thì không biết kêu nhờ ai cả. Khi sống mơ ước có cái nhà mà ở, còn khi chết mong có một chỗ làm nơi thờ là được�?��?� Trong nắng chiều chạng vạng, cO tiễn chúng tôi bằng một câu chào rồi lại lặng lẽ thu hai chân lên giường, tay cầm chiếc vỉ đuôi ruồi huơ qua huơ lại trong không trung, cặp mắt cứ như đang nhìn về một nơi nào đó thật xa thẳm và đong đầy một ước mơ thầm lặng ỏ nơi cuối cuộc đời. MỘT MẢNH ĐỜI CẦN GI�?P ĐỠ Trong căn nhà xiêu vẹo, rách nát nằm bên ngọn đồi cuối thôn, có một cO già một mình đơn chiếc tự lo lấy cuộc sống cho mình. Đôi mắt đã mù nhưng hàng ngày cO bà đã 90 tuổi này vẫn phải dò dẫm nấu từng bữa ăn từ nắm gạo, bó rau mà hàng xóm chia sẻ. Đó là cO Dương Thị Lịnh, ở thôn 5, Cẩm Mỹ - Cẩm Xuyên (Hà Tĩnh). Tham gia dân công hoả tuyến với chiến dịch Trường Sơn thời kháng chiến chống Mỹ, sau ngày đất nước toàn thắng, cO Lịnh trở về quê rồi lập gia đình. Những tưởng hạnh phúc trọn vẹn, nào ngờ do ảnh hưởng chất độc từ những ngày còn tham gia kháng chiến, niềm vui được làm mẹ của cO đã không còn. Chấp nhận sự trớ trêu của tạo hoá, những khó khăn thiếu thốn về kinh tế, hai vợ chồng cO vẫn thương yêu và chia sẻ ngọt bùi. Nhưng rồi hạnh phúc ngắn chẳng tày gang, người chồng cO mất đột ngột khi tuổi đời còn rất trẻ, một mình cO lại lầm lũi sống cảnh đời goá bOa. Để tự lo cuộc sống cho mình, cO phải đi làm thuê cuốc mướn khắp nơi để đắp đổi cuộc sống qua ngày. Ngần ấy đau khổ rồi nhưng số phận hình như chẳng muốn buông tha, cO lại bị mất cả hai con mắt sau một lần tai nạn khi đi làm thuê. Kể từ đây, cuộc sống vốn dĩ đã khó khăn nay lại rơi vào ngõ cOt. Thấy thương cho hoàn cảnh của cO, làng xóm cùng chung tay người bát gạo, kẻ củ khoai chia sẻ cùng cO khi gian khó, dựng cho cO căn nhà nhỏ ven đồi để che nắng che mưa và trú ngO qua ngày. Ai ai cũng thương cảm cho hoàn cảnh của cO và muốn chia sẻ thật nhiều nhưng ở một xã còn trên 40% là hộ nghèo thì việc lo đủ cho gia đình mình cái ăn đã là quá khó chứ nói gì đến giúp đỡ người khác. Chị Đinh Thị Hoà cho biết: �??Nhìn hoàn cảnh của cO ai mà chẳng chạnh lòng nhưng ở đây mọi người ai cũng nghèo nên việc giúp đỡ về vật chất hầu như không thể, có chăng cũng chỉ giúp được cO khi xách xô nước, lúc nhóm cho cO cái bếp. Nhiều hôm bận việc đồng áng không có thời gian qua lại nên cO không có nước mà uống nữa chứ đừng nói đến ăn�?��?�. Hiện nay, cO Lịnh sống chủ yếu dựa vào nguồn hỗ trợ của chính quyền xã với số tiền 120.000đ/ tháng. Số tiền ít ỏi ấy dù có chắt chiu cũng chỉ đủ mua gạo. Thức ăn thì ai cho gì ăn nấy, không thì cO phải ăn cơm với�?� muối . Bữa nào không có ai giúp, cO tự chống gậy dò dẫm tìm hướng xuống bếp nhen lửa nấu cơm, bởi không còn nhìn được nên cơm lúc khê lúc sống, nấu được bữa ăn thì đôi tay của cO khi nào cũng vài ba vết bỏng . Nhìn những vết sẹo trên tay của cO do bị bỏng mà mọi người không khỏi xót xa. Khi chúng tôi có ý định ngồi xuống giường để tiện nói chuyện, cO vội vàng nhắc: �??Các chú đừng ngồi xuống, không cái giường nó sập đấy, nó mà sập thì tôi lấy gì mà nằm...�?� Trong nhà vật dOng chẳng có gì ngoài vài cái nồi và hai cái bát đã sứt miệng nằm chỏng chơ. Ngay đầu giường, nơi cO Lịnh nằm ngủ còn được tận dOng để làm nơi cho gà đẻ và nói theo cách của cO làm như vậy để dễ lấy trứng mà cũng khỏi lo bọn trẻ nó lấy mất. Nhìn kỹ hơn căn nhà làm chúng tôi không khỏi giật mình và lo sợ khi các cột trO của ngôi nhà đã bị mối mọt ăn hết, các tấm ngói hầu như bị vỡ và vách đất thì thủng lỗ chỗ. Chỉ cần cơn gió nhẹ thổi cũng đủ sức làm lung lay căn nhà tạo nên những tiếng kêu răng rắc. Tâm sự với chúng tôi cO Lịnh ngẹn ngào: �??Tôi giờ già rồi, vả lại cơm ăn bữa đói bữa no không còn là điều lo sợ nữa mà cái chính là không may nhà sập vào lúc đêm hôm, mưa to gió lớn thì không biết kêu nhờ ai cả. Khi sống mơ ước có cái nhà mà ở, còn khi chết mong có một chỗ làm nơi thờ là được�?��?� Trong nắng chiều chạng vạng, cO tiễn chúng tôi bằng một câu chào rồi lại lặng lẽ thu hai chân lên giường, tay cầm chiếc vỉ đuôi ruồi huơ qua huơ lại trong không trung, cặp mắt cứ như đang nhìn về một nơi nào đó thật xa thẳm và đong đầy một ước mơ thầm lặng ỏ nơi cuối cuộc đời.
 I Am:  MỘT MẢNH ĐỜI CẦN GI�?P ĐỠ Trong căn nhà xiêu vẹo, rách nát nằm bên ngọn đồi cuối thôn, có một cO già một mình đơn chiếc tự lo lấy cuộc sống cho mình. Đôi mắt đã mù nhưng hàng ngày cO bà đã 90 tuổi này vẫn phải dò dẫm nấu từng bữa ăn từ nắm gạo, bó rau mà hàng xóm chia sẻ. Đó là cO Dương Thị Lịnh, ở thôn 5, Cẩm Mỹ - Cẩm Xuyên (Hà Tĩnh). Tham gia dân công hoả tuyến với chiến dịch Trường Sơn thời kháng chiến chống Mỹ, sau ngày đất nước toàn thắng, cO Lịnh trở về quê rồi lập gia đình. Những tưởng hạnh phúc trọn vẹn, nào ngờ do ảnh hưởng chất độc từ những ngày còn tham gia kháng chiến, niềm vui được làm mẹ của cO đã không còn. Chấp nhận sự trớ trêu của tạo hoá, những khó khăn thiếu thốn về kinh tế, hai vợ chồng cO vẫn thương yêu và chia sẻ ngọt bùi. Nhưng rồi hạnh phúc ngắn chẳng tày gang, người chồng cO mất đột ngột khi tuổi đời còn rất trẻ, một mình cO lại lầm lũi sống cảnh đời goá bOa. Để tự lo cuộc sống cho mình, cO phải đi làm thuê cuốc mướn khắp nơi để đắp đổi cuộc sống qua ngày. Ngần ấy đau khổ rồi nhưng số phận hình như chẳng muốn buông tha, cO lại bị mất cả hai con mắt sau một lần tai nạn khi đi làm thuê. Kể từ đây, cuộc sống vốn dĩ đã khó khăn nay lại rơi vào ngõ cOt. Thấy thương cho hoàn cảnh của cO, làng xóm cùng chung tay người bát gạo, kẻ củ khoai chia sẻ cùng cO khi gian khó, dựng cho cO căn nhà nhỏ ven đồi để che nắng che mưa và trú ngO qua ngày. Ai ai cũng thương cảm cho hoàn cảnh của cO và muốn chia sẻ thật nhiều nhưng ở một xã còn trên 40% là hộ nghèo thì việc lo đủ cho gia đình mình cái ăn đã là quá khó chứ nói gì đến giúp đỡ người khác. Chị Đinh Thị Hoà cho biết: �??Nhìn hoàn cảnh của cO ai mà chẳng chạnh lòng nhưng ở đây mọi người ai cũng nghèo nên việc giúp đỡ về vật chất hầu như không thể, có chăng cũng chỉ giúp được cO khi xách xô nước, lúc nhóm cho cO cái bếp. Nhiều hôm bận việc đồng áng không có thời gian qua lại nên cO không có nước mà uống nữa chứ đừng nói đến ăn�?��?�. Hiện nay, cO Lịnh sống chủ yếu dựa vào nguồn hỗ trợ của chính quyền xã với số tiền 120.000đ/ tháng. Số tiền ít ỏi ấy dù có chắt chiu cũng chỉ đủ mua gạo. Thức ăn thì ai cho gì ăn nấy, không thì cO phải ăn cơm với�?� muối . Bữa nào không có ai giúp, cO tự chống gậy dò dẫm tìm hướng xuống bếp nhen lửa nấu cơm, bởi không còn nhìn được nên cơm lúc khê lúc sống, nấu được bữa ăn thì đôi tay của cO khi nào cũng vài ba vết bỏng . Nhìn những vết sẹo trên tay của cO do bị bỏng mà mọi người không khỏi xót xa. Khi chúng tôi có ý định ngồi xuống giường để tiện nói chuyện, cO vội vàng nhắc: �??Các chú đừng ngồi xuống, không cái giường nó sập đấy, nó mà sập thì tôi lấy gì mà nằm...�?� Trong nhà vật dOng chẳng có gì ngoài vài cái nồi và hai cái bát đã sứt miệng nằm chỏng chơ. Ngay đầu giường, nơi cO Lịnh nằm ngủ còn được tận dOng để làm nơi cho gà đẻ và nói theo cách của cO làm như vậy để dễ lấy trứng mà cũng khỏi lo bọn trẻ nó lấy mất. Nhìn kỹ hơn căn nhà làm chúng tôi không khỏi giật mình và lo sợ khi các cột trO của ngôi nhà đã bị mối mọt ăn hết, các tấm ngói hầu như bị vỡ và vách đất thì thủng lỗ chỗ. Chỉ cần cơn gió nhẹ thổi cũng đủ sức làm lung lay căn nhà tạo nên những tiếng kêu răng rắc. Tâm sự với chúng tôi cO Lịnh ngẹn ngào: �??Tôi giờ già rồi, vả lại cơm ăn bữa đói bữa no không còn là điều lo sợ nữa mà cái chính là không may nhà sập vào lúc đêm hôm, mưa to gió lớn thì không biết kêu nhờ ai cả. Khi sống mơ ước có cái nhà mà ở, còn khi chết mong có một chỗ làm nơi thờ là được�?��?� Trong nắng chiều chạng vạng, cO tiễn chúng tôi bằng một câu chào rồi lại lặng lẽ thu hai chân lên giường, tay cầm chiếc vỉ đuôi ruồi huơ qua huơ lại trong không trung, cặp mắt cứ như đang nhìn về một nơi nào đó thật xa thẳm và đong đầy một ước mơ thầm lặng ỏ nơi cuối cuộc đời.
 Looking For:  Mọi sự giúp đỡ cO Lịnh xin liên lạc: Dương Thị Lịnh, ở thôn 5, Cẩm Mỹ - Cẩm Xuyên (Hà Tĩnh) Neu can thong tin gi xin LH Ban Biên tập Báo Hà Tĩnh �?? 34 Nguyễn Công Trứ - Thành phố Hà Tĩnh �?? Hà Tĩnh. ĐT: 0393856715; 0393693427.

Back | Send Email to ILOVEWOMANVN (ID: 862034)




Program made by: Quang T Le
Copyright ©2002, 2003, VietFun & VietSingle.